Ngày 13-04-2013
Sưu tầm
Bé Bin ra đời đã giúp cô tỉnh mộng. Cô hiểu đâu là sự cần thiết của một người phụ nữ, không phải cứ nhiều tiền, cứ nhiều người đeo bám đã là hạnh phúc. Với Lam thì hạnh phúc là khi cô đau đớn sẽ có một bàn tay nâng đỡ, là khi cô đơn về có một người ngồi bên cạnh chỉ để bình yên...
***
Chiều nắng nhạt...
Chiếc xe hơi láng cóng chở bé Bin về tới căn biệt thự sang trọng đang mở cửa, nằm lẩn khuất trong một góc khiêm tốn ở quận bảy. Cô bé bốn tuổi hồ hởi cầm tờ tạp chí mới tinh chạy nhanh vào nhà khoe với mẹ.
- Mẹ, hình của mẹ nè!
Lam nhìn con âu yếm rồi cầm tờ tạp chí có hình của mình, trong ảnh, cô mặc chiếc đầm màu hồng xác pháo, để lộ bộ ngực căn đầy và mái tóc buông bồng bềnh quyến rũ, môi cười rạng rỡ và ánh mắt nhìn xa xăm, đẹp và buồn.
- Con hỏng thích mẹ trong hình đâu, con thích mẹ ở nhà à!
Tải ảnh
Lam hơi cúi người, vuốt đầu con gái:
- Ừ, trong hình chỉ là giả thôi con, còn bây giờ mẹ mới là mẹ của con, hôm nay con đi chơi với ba có vui không nè!
Cô bé ngúng ngoẩy nói.
- Không vui, ba chở con đi chung với cái bà nào lạ hoắc, con hông thích bà đó đi với ba đâu, mẹ đuổi bà đó đi đi...
Lam thoáng chút cau mày, nhưng không biểu lộ cảm xúc với con, Lam dỗ dành con.
- Ngoan, vào phòng tắm rửa đi con.
***
Lam về phòng bật đèn, mở điện thoại đọc tin nhắn rồi soạn hai bộ đồ bỏ vào túi xách, ngồi vào bàn trang điểm. Lam sử dụng mỹ phẩm một cách rất thành thạo, một chút phấn nền thoa đều khắp mặt, chút phấn phủ, đôi lông mày sắc sảo, đôi mắt đẹp long lanh bởi hai hàng lông mi giả, sóng mũi thanh thoát và bờ môi màu đỏ san hô mời gọi... Hôm nay, Lam diễn vai một cô gái điếm hạng sang.
Bé Bin mở cửa vào phòng, chạy xà vào lòng mẹ.
- Nữa, mẹ lại đi diễn nữa, Bin không muốn mẹ đi hoài vậy đâu, mẹ đi nhiều mệt lắm.
Bin chạy tới cất hộp phấn trang điểm vào hộc tủ. Lam nhìn con bằng đôi mắt ngấn nước...
- Con ngoan, mẹ sẽ về sớm để chơi với con. Mẹ phải đi diễn mới có tiền cho Bin mọi thứ, con có hiểu không?
- Sao mẹ không kêu ba về ở chung với mình đi, ba sẽ chơi với con.
Lam chợt đau xót với câu nói ngây thơ của cô bé.
- Ba con nhiều việc nên không thể ở bên mẹ con mình.
- Không phải, ba chỉ bận chở cái bà kia đi chơi thôi, con ghét ba
- Bin! không được cãi lời mẹ.
Lam bật khóc, bé Bin đến gần bên Lam, dùng bàn tay nhỏ xíu lau nước mắt cho mẹ, Lam ôm con vào lòng vỗ về, Bin tròn xoe đôi mắt thơ ngây. Lam bế bé Bin về phòng, đặt con lên giường và dỗ dành cô bé. Bin lay tay mẹ.
- Mẹ ơi, đừng về khuya nha mẹ, ở nhà một mình con lạnh lắm
Lam quay mặt đi, hai giọt nước mắt đang chảy dài, trong thâm tâm cô luôn thầm ao ước có một bờ vai để cả hai mẹ con cùng nương tựa, cô sẽ không cố gắng gồng mình để mạnh mẽ, sẽ sống thật với bản chất của chính mình. Lam nhìn con, gật đầu.
- Mẹ hứa.
***
Vũ trường, đêm...
Ánh đèn lay lắt xoay quanh, âm thanh chói tai và những diệu múa lắc lư quay cuồng. Lam đang hò hét, tóc buông rũ rượi theo tiếng nhạc. Một bàn tay ôm từ phía sau, mơn trớn lên bờ ngực, luồn tay vào phía trong áo... "Bốp". Người đàn ông bất ngờ vì bị đánh đau.
- Cái gì vậy?
Lam giận dữ nhìn người đàn ông.
- Cái này đâu có trong kịch bản, anh làm cái gì vậy?
Đạo diễn nhăn nhó, ra giảng hòa.
- Bình tĩnh đi Lam, em đang làm nghệ thuật mà.
- Nghệ thuật hay là đang đóng phim khiêu dâm.
Lam đùng đùng bỏ lại ghế ngồi, trên người ướt đẫm mồ hôi. Cả đoàn phim phải ngừng lại vì sự cố. Đạo diễn cố thuyết phục Lam.
- Thôi em ráng ra đóng đi, có gì tính sau...
- Hôm nay anh sao vậy, người ta như vậy mà anh còn kêu em đóng được hả?
Người đàn ông bước lại, ném cái nhìn giận dữ vào Lam.
- Cô không đóng thì thôi, phim cũng chỉ mới quay, tôi sẽ kêu người khác. Đừng tưởng là người mẫu rồi chảnh.
Lam đứng dậy, dứt khoát từng lời.
- Vậy thì anh cứ kêu người khác, tôi không thèm.
Lam xoay người và sải bước ra về, mọi người nhìn Lam với ánh mắt ái ngại...
Đoàn phim được off sớm.
Tải ảnh
***
Căn biệt thự. Đêm...
Lam lái xe vào sân nhà, gương mặt mệt mỏi và đầu tóc rối tung, Lam uể oải bước vào căn nhà trống vắng. Bé Bin vội chạy lại mừng mẹ.
- A... hay quá, hôm nay mẹ về sớm.
- Giờ này chưa ngủ sao con gái!
- Con đợi mẹ!
- Ừ, mẹ về rồi nè. Mẹ đã giữ lời hứa có đúng không nè
- Mẹ! Sao mắt mẹ đỏ vậy, ai chọc mẹ Lam của con hả?
Lam cười, và hai mẹ con cùng ôm nhau cười...
Lam đưa bé Bin vào phòng và dỗ con ngủ, nhìn con ngủ say cô như vơi được bớt nỗi buồn, ít ra trong cuộc đời đầy cạm bẫy của giới showbiz, cô còn có được một thiên thần để tự tin và bản lĩnh.
Mười bảy tuổi, Lam đã là một người mẫu chuyên nghiệp của Sài Gòn, cứ mỗi thứ sáu hàng tuần, Lam đi xe buýt từ Bình Dương vào Sài Gòn để diễn, sau đó chủ nhật lại về, thế hệ người mẫu của cô khi có tiền chỉ để dành sắm vàng chứ không săn đồ hiệu.
...
Lam hút thuốc, nhả khói bay vào không trung giữa màn đêm, cô đơn...vời vợi. Cô đứng dậy, lục tìm trong ngăn tủ lạnh chai rượu còn nguyên. Lam mở nắp, dốc cạn như đang dốc hết những ưu phiền cô đơn mà cô đang mỗi ngày gặm nhắm. Lam nói một mình " tôi đâu cần giàu sang, tôi chỉ cần thứ hạnh phúc nhỏ nhoi là được cùng anh và con đi đến hết con đường, điều đó có lớn lao quá không, có khó khăn quá không". Lam đổ người xuống vì say và vì nhớ đến anh, người chồng đã để mặc cô và con trong nỗi xót xa giày vò.
...
Chiều... Quán cà phê sang trọng ở trung tâm Sài Gòn.
Lam và đạo diễn đang ngồi ở một góc khuất.
- Em tự ý bỏ vai, là phải đền hợp đồng đó!
Lam cười nhếc mép.
- Anh đừng có đem chuyện hợp đồng ra mà hù em, em không sợ đâu.
- Anh đang nói nghiêm túc, em có biết người diễn chung với em là ai không?
- Là một diễn viên không có tên tuổi, em không cần quan tâm.
- Đó là nhà tài trợ chính cho phim mình đó, ông ấy rất thích em. Em... suy nghĩ lại đi... rồi nhắn tin xin lỗi ông ấy một tiếng thì mọi chuyện sẽ đâu vào đó thôi.
Lam ngước mặt lên nhìn người đàn ông đang đối diện với mình.
Lam đứng dậy bỏ đi, để mặc người đàn ông đang ngơ ngác nhìn.
***
Đoàn phim vẫn quay, nhưng diễn viên chính lúc này không phải là cô, mà là một em chân dài khác. Trẻ hơn, xinh đẹp hơn và... biết nghe lời hơn.
Hình ảnh đó cũng giống cô sáu năm trước khi mới bước chân rẽ trái sang làng điện ảnh, sự sa hoa lộng lẫy đã cuốn lấy cô, biến cô từ một cô gái ngây thơ trở thành một người đàn bà sành điệu.
Bé Bin ra đời đã giúp cô tỉnh mộng. Cô hiểu đâu là sự cần thiết của một người phụ nữ, không phải cứ nhiều tiền, cứ nhiều người đeo bám đã là hạnh phúc. Với Lam thì hạnh phúc là khi cô đau đớn sẽ có một bàn tay nâng đỡ, là khi cô đơn về có một người ngồi bên cạnh chỉ để bình yên...
...
Căn biệt thự sang trọng,
- Cô có tư cách gì mà đi ghen tuông với tôi!
- Anh là chồng, anh phải có trách nhiệm với gia đình chứ!
- Chứ cô đi đú đởn, lả lơi với thằng khác, là có trách nhiệm sao?
Lam giơ tay định tát vào mặt người chồng của mình, nhưng bàn tay cứng cỏi của người đàn ông chụp nhanh lại, dằn mạnh khiến Lam mất đà, ngã xuống sàn.
- Nói cho em biết, tôi cưới em là may mắn cho em lắm rồi. Lo ở nhà mà hưởng đi. Không có hạng người như tôi thì cũng không có hạng gái như cô, cô hiểu chưa...
- Tôi không cần tiền, tôi đang mang thai, tôi cần một người chồng.
Người đàn ông bỏ mặc Lam trong sự đau đớn... lạnh lùng bước đi.
***
Bệnh viện phụ sản quốc tế, ngày 30 tết...
Lam oằn mình trong cơn đau thắt tử cung, bệnh viện vắng tanh, người ta đang nao nức đón xuân và sum họp gia đình. Lam cũng có một gia đình nhưng không đầy đủ. Chồng cô giờ này đang ở một đất nước xa xôi nào đó du lịch với một em chân dài. Điện thoại Lam reo lên...
- Con nghe nè mẹ!
- Lam hả con, con thấy trong người sao rồi?
- Con ổn mà, không sao đâu.
- Gần tới ngày sanh chưa?
- Con đang ở bệnh viện.
- Rồi, có chồng con ở đó không?
- Dạ, mẹ yên tâm, chồng con đang ở đây mà (giọng Lam đang run...)
- Thôi mẹ canh đón giao thừa với mọi người nha, con ngủ chút đây.
Lam tắt nhanh điện thoại, sợ nói thêm một câu nữa cô sẽ òa lên khóc tức tưởi. Cơn đau bụng lại đến, càng lúc càng dồn dập, tưởng chừng Lam có thể bóp nát thanh sắt ở đầu giường vì chịu đựng... đầu cô vang vang những thanh âm " mẹ ơi, anh ơi"
Lam đón bé Bin chào đời, tự đặt tên cho con mình là Mỹ Lệ.
***
Căn phòng trẻ thơ... đêm...
Bé Bin đang nằm ngủ, Lam lau nước mắt và đứng dậy dọn dẹp phòng cho con. Mở tủ đồ chơi của Bin, một chiếc đầm màu trắng xinh xắn rơi xuống, đó là món quà Lam vừa tặng sinh nhật con bé tuần qua: "Sao nó lại giấu trong này vậy, hay là nó không thích, hôm bữa nhận được nó mừng lắm mà". Lam ngạc nhiên, gập giúp con chiếc áo đầm, Lam phát hiện trên phần ngực có thủng một lỗ đen, vì thuốc lá. Lam bối rối.
Lam tỉ mỉ dùng chỉ trắng, thắt gút thành hình một bông hoa ly ly bé xíu, mạng vào chiếc áo cho con. Lam nghe mùi sữa, mùi thơm nồng quen thuộc đang ngày càng gần hơn từ phía sau. Bé Bin rón rén ôm chầm lấy cổ, hôn vào má mẹ.
- Mẹ đừng giận con nha mẹ!
- Là lỗi của mẹ, mẹ xin lỗi con. Từ nay mẹ sẽ không hút thuốc nữa.
- Hoan hô mẹ, mẹ ơi con thích cái áo này lắm.
Bin chụp lấy chiếc áo, mặc vào người rồi xoay một vòng. Lam nhìn con hạnh phúc.
- Mẹ ơi, con thích lắm, mai mốt mẹ ở nhà với con nha mẹ. Mẹ đừng đi diễn nữa, con không muốn mẹ diễn đâu.
Lam nhìn con, đôi mắt cô long lanh vì hạnh phúc.
- Ừ, con là mặt trời bé nhỏ của mẹ, từ nay mẹ sẽ mãi mãi ở bên con, Bin của mẹ.
Tải ảnh
Sáng đầu tuần, nắng ấm...
Chiếc xe hơi lướt trên mặt đường. Lam cho xe dừng một bên đường vội vàng mua một tờ báo. Rồi Lam đi nhanh vào xe và khoe với Bin.
- Hôm nay có hình con gái của mẹ nha.
Bin vội giật tờ báo, reo vang như chú chim nhỏ.
- Mẹ, hình con với mẹ nè.
- Ừ. Mẹ rất vui. Giờ mình chạy xe về quê thăm bà ngoại rồi khoe với bà nghen.
- Hoan hô mẹ...
Bé Bin ôm cổ mẹ, hôn thật mạnh...
Báo đăng tin, Lam đã từ bỏ giới showbiz để trở về bên mái ấm với cô con gái bé bỏng. Lam đã quyết tâm theo đuổi vào con đường thiết kế thời trang, rồi mở một công ty nhỏ, cô muốn tự tay tạo ra những kiểu đồ xinh xắn dành riêng cho con gái và những em bé cùng tuổi.
Nhìn Lam như đang rất hạnh phúc với quyết định mới của mình, trên con đường về quê, chiếc xe lao vút đi trên đường, khuất ở phía xa những vệt nắng cuối trời thật ấm áp...
Minh Vy
Tải ảnh
Tải ảnh
Phương Vũ Điểm: 89 Số bài viết: 73 bài
Bạn thích bài này? Thích
0 lượt thích, 0 lượt không thích
Chia sẻ trên mạng xã hội
Chỉ vì yêu
(truyenngan.com.vn) - "Người ta" có vợ thì đã sao, giàu thì đã sao, Thụy không cần cả hai thứ đó. Thụy chỉ cần được ở bên người ta, được vùi mình trong hơi thở nồng ấm, ngọt ngào của "người ta" là đủ.
***
Gió lao xao thổi làm se cuốn mấy đọt lá sả. Khoảng đất nhỏ sau nhà giờ đã thành mãnh vườn xinh xinh, xanh ngít màu nhựa sống. Coi vậy mà nhanh đến để, hôm Thụy về, nơi đây chỉ là ngôi nhà hoang với toàn cây dại mọc rậm rạp. Thêm một mùa mưa nữa trôi qua chừng như đủ để cuốn phăng chút hy vọng cuối cùng còn sót lại trong Thụy trôi dài trên con đường rãi nhựa vô hồn. Để giờ đây, nó đang hấp hối, trần trụi phơi mình dưới cái nắng chói chang. Thụy không còn nhớ mình đã quẫy gánh qua bao nhiêu con đường, đã bấm chuông bao nhiêu số nhà trong ròng rã mười sáu năm đằng đẳng.
Thụy đã làm gì nên tội, có chăng, chỉ vì Thụy yêu đến mê mệt, yêu bằng cả trái tim của người con gái chân quê mộc mạc đương thì.
Tải ảnh
Mười sáu tuổi, Thụy rời ghế nhà trường để lên phố mưu sinh. Bố mất khi Thụy mới lên bảy, nhà nghèo, phải vất vả lắm mẹ mới cho Thụy học đến hết lớp mười. Là chị cả, Thụy đành chôn chặt ước mơ trong lòng mà nuôi lớn ước mơ của hai em. Ngày ôm ba lô lên đường, Thụy thầm hứa sẽ cùng mẹ nuôi em ăn học nên người.
Thụy vào làm người giúp việc cho một gia đình khá giả trên phố. Cũng tại đây, Thụy đã gặp người ta.
"Người ta" bảo Thụy đẹp lắm, vẻ đẹp mặn mà, đằm thắm. Với Thụy, "người ta" sao hào hoa, lịch thiệp đến thế. "Người ta" là bạn làm ăn với cậu chủ, cũng giàu có, giỏi giang nhưng hiền lành, gần gủi chứ không xa cách, lạnh lùng như bao người. Thi thoảng, "người ta" đến và không quên mang tặng Thụy lúc thì cuồn tiểu thuyết, khi là cái kẹp tóc, thỏi socola hay cả bó hoa hồng rực rỡ. Thụy nép hàng giờ trong bếp để nhìn, để nghe "người ta" vô tư nói cười với cậu chủ.
Thụy yêu "người ta", chỉ đơn giản là yêu vậy thôi, thứ tình yêu của đứa con gái chân quê tuổi mới trăng tròn. Có hôm, cô chủ mách nhỏ "Thụy à! "người ta" đã có vợ rồi đấy". Thụy buồn quá đổi. Thụy xấu hổ nữa. Xấu hổ với chính mình và với cả cô chủ giàu sang quý phái. Sao Thụy có thể giám yêu "người ta"? Đôi khi, Thụy mơ mình là cô bé lọ lem còn "người ta" là hoàng tử, để một sớm kia, cô bé lọ lem được đích thân hoàng tử rước về cung làm vợ trước cái nhìn ngưỡng mộ, thèm muốn của bao người. Nhưng không, hoàng tử đã có chính cung, một chính cung kiêu sa, lộng lẫy và xứng đôi hơn Thụy gấp chục, gấp trăm lần. Thụy quê mùa, nghèo nàn và cả thiếu học nữa. Vậy sao, Thụy cứ mơ?
Thụy lặng lẽ chôn chặt tình mình trong tim cho đến một ngày "người ta" đến bên và thì thầm rằng "người ta" nhớ Thụy khôn nguôi. Chỉ cần bấy nhiêu thôi để Thụy quên "người ta" đã có vợ, quên cả mình đang phải sống bằng tiền công ở đợ. "Người ta" có vợ thì đã sao, giàu thì đã sao, Thụy không cần cả hai thứ đó. Thụy chỉ cần được ở bên người ta, được vùi mình trong hơi thở nồng ấm, ngọt ngào của "người ta" là đủ.
Thụy mang thai, một kết tinh từ tình yêu của Thụy với "người ta". Thụy nên vui lên mới phải chứ, hay đang sợ mà nước mắt cứ tuôn ra mặn đắng như thế này. Lần đầu tiên, "người ta" ôm Thụy lâu thật lâu. Đó cũng là lần cuối cùng "người ta" yêu Thụy say thật say "Anh xin lỗi, anh đã có vợ. Anh ước mình có thể gặp em sớm hơn, nhưng..."
Chữ "nhưng..." ngập ngừng ấy lại là dấu chấm hết cho cuộc tình ngây thơ, trong sáng. Thụy lầm lũi trở về quê sinh con trước cái nhìn thương hại hay tò mò, mai mỉa của người đời.
***
Cu Bin ra đời mà Thụy cứ ngỡ như đó là thiên thần thượng đế ban cho. Bao nhiêu đau khổ, nhọc nhằn và cả tủi nhục đều tan biến theo tiếng khóc, tiếng cười của Bin. Cuộc đời mới bắt đầu nhen nhóm lên trong Thụy ngọn lửa đỏ cho đến một ngày cu Bin không còn là của riêng Thụy nữa.
Thụy còn nhớ như in cái hôm "người ta" cướp mất cu Bin từ tay mình. Lúc đó, thằng bé mới hơn năm tháng tuổi, nó ngoan như con búp bê, hết bú lại ngủ. Ngủ chán, nó nghịch nghịch mấy ngón tay nhỏ xíu lên môi, lên má Thụy mà cười nắc nẻ. Rồi tự dưng "người ta" xuất hiện, lạnh lùng mang Bin đi khi thằng bé vẫn mê miết ngậm chặt đầu vú mẹ. Bin khóc thét lên sợ hãi, đôi tay quờ quạng tìm kiếm bầu sữa nóng. "Người ta" vẫn thản nhiên ôm Bin bước vội lên chiếc ô tô con láng cóng, để lại Thụy chết trâng bên vệ đường với tiếng cửa xe đóng "cạch" khô giòn.
Sao "người ta" nở cướp mất con của Thụy. Người ta đã có tất cả từ tiền tài, danh vị đến vợ đẹp, con xinh và cả mái ấm tràn trề tiếng cười rồi còn gì. Thụy chẳng có gì cả, cũng chẳng đòi hỏi gì hơn ngoài cu Bin. Bin ơi!
Thụy lật đật lên phố tìm con. Nhưng biết tìm ở đâu bây giờ. Thụy chưa một lần đặt chân đến nhà "người ta". Gia đình chủ cũ của Thụy cũng đã chuyển sang Mỹ sống từ hơn nữa năm trước.
Mười sáu năm, Thụy bám trụ trên phố với gánh trái cây dạo, để đến mỗi con đường, Thụy lưu lại dăm ba tháng len lõi từng con hẽm nhỏ. Thụy tìm con. Vẫn còn hơi thở thơm nồng mùi sữa của con phảng trong hồn Thụy. Vẫn còn đôi môi nóng ấm của con khẽ mấp máy trên đầu vú Thụy. Đã bao nhiêu mầm xanh được Thụy vun lớn như khu vườn con con đằng sau ngôi nhà hoang này. Các em Thụy cũng đã yên bề gia thất. Vậy mà cu Bin vẫn ở đâu xa tít. Nhiều đêm mơ màng, chừng như nghe rõ tiếng Bin gọi mẹ, Thụy trở giấc lao nhanh ra khỏi ngôi nhà lạnh te như người đảng trí.
Chiều nửa mùa, cơn mưa giông xối xả trút trên gánh trái cây nặng trĩu, tiếng rao yếu dần, yếu dần rồi tan nhanh trong màn mưa. Những mãng mây xám xịt chùng vội để tia nắng cuối ngày rực lên ở đầu con hẽm.
"Ba ơi! Có ai nằm bất động trước nhà mình vậy nè?" Chàng thanh niên mười bảy rạng ngời sức xuân gọi vội vào nhà. Phía kia, người đàn bà gầy gò nằm co ro bên gánh trái cây sũng nước. Có lẽ, đây là con hẽm cuối cùng, ngôi nhà cuối cùng mà Thụy chưa kịp gõ cửa.